Người cứ đóng tuồng người khách coi
Đóng cho cao cả ''Đại nhân '' ơi
Bảnh bao ,nhân ái,người mực thướt
Che đậy lòng tham đáy thủng rồi
Đứng trên ngất ngưỡng những tầng cao
Soi lại cũng là giấc chiêm bao
Càng vơ ,càng vét ,càng làm tội
Càng vẽ chân tình một hư hao
Nhân nghĩa cho đi chẳng thiệt hơn
Có đâu bán rao ,ác mộng cơn
Tôi buôn sức lực mang trả nợ
Trả đời luân kiếp tình vay huờn
Tôi trả người luôn cả mạng tôi
Đừng để dây giưa đứa trẻ tội
Tình người cạn kiệt ,lòng nông nổi
Ngày sau ngẫm lại sự hỡi ôi
Cứ đóng trò đi giữa cuộc đời
Tim hằn vết cứa ,máu khô rồi
Không dung chứa đâu lòng oán hận
Một nổi buồn xé trắng đêm côi
Chỉ một buồn thôi ,một buồn thôi
Trả sương khói mõng lại bên trời
Cát bụi trả về thân cát bụi
Tình người tôi trả mãnh trăng trôi
Cứ tiếp tuồng ̣đi ,tiếp vai đi
Sặc sụa khóc cười đoản tiếu thi
Tôi ngồi đợi bóng đêm nguyệt tận
Giun dế dùm vai khóc sự gì ?
Tôi chúc cho người đạt tuồng hay
Ai đó bên đời thưởng vỗ tay
Nhưng tôi mong người lần áy náy
Tỉnh giấc cuồng mê sống thẳng ngay
Vỡ tuồng trường đời lắm múa may
Riêng tôi cạn kiệt buổi cuối ngày
Trả lại mênh mông lòng tịnh tịnh
Giữa ngược giữa xuôi vạn cánh tay ...