Hôm nay là đúng một năm em rời ra tôi .Nổi buồn em ra đi như gậm nhấm trái tim .Tôi hy vọng em về bên phương trời ấy được bình an ,được vui vẻ ,hạnh phúc như ý ...Có lần em nói với tôi ''Éo mơ có một sức khoẻ thiệt tốt để chạy hoài trên con đường không biết mệt mõi ...''.Con đường mà em đi là con đường dành cho những trẻ em không gia đình ,những người già cô đơn ...Nhưng ông trời đã không ban cho em một sức khoẻ như ý .Con đường em đi chưa đoạn kết mà em đã xa rồi ,xa lắm rồi ...Để lại trong tôi nổi ngậm ngùi tiếc thương em .
Tôi nhớ những lần ngồi bên nhau ,những cấu chuyện như không bao giờ có đoạn kết ,những tiếng cười và những giọt nước mắt cứ đan xen ,để khi xa nổi nhớ về em sao mà quay quắt ,khó chịu ...
Một năm ,một năm nào có nguôi ngoai được gì ? Tôi vẫn thường ngồi một mình ,những lúc nhớ quá lại vào blog viết một vài câu gì đó cho nó trôi bớt đi nổi buồn trong lòng ...
Thời gian cứ qua đi và tôi ,tôi vẫn bước đi trên con đường đời với hình bóng và tình yêu của em dành cho tôi .Tôi mặc kệ người ta nói tôi điều gì ,điên cũng được ,ngớ ngẩn cũng được ...tôi gần như không muốn gặp ai nữa .
Trên đường đời có nhiều cuộc hội ngộ rồi lại chia ly .Nhưng tôi rất sợ sự chia ly như giữa tôi và Éo( NGUỴ PHƯƠNG DU) .
Hôm nay đúng là một ngày buồn lắm .Tôi nhớ ÉO ,nhớ SANG ,nhớ THUỲ nữa .Có người vì sức khoẻ không ổn ,có người thì cuộc sống không ổn... .Họ cần vượt qua chính họ để trở về với ngày mai tràn đầy ánh nắng ,tràn đầy niềm tin và hy vọng .Tôi ở quá xa ,cánh tay không đủ dài đề quàng ôm đôi vai các bạn .Nhưng trái tim của tôi luôn nhớ về bạn và cầu nguyện bình an .
Ráng lên nha SANG ,THUỲ .Tôi vẫn chờ bạn với tình cãm đơn sơ và chân thành nhất .
TÀ.