Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

VU VƠ

Bửa nọ,Trời nghiêng
Đất dưới chân buồn trở mặt
Quay cuồng chẳng bởi tại gió mà nên
Chông chênh bước vẹo xiêu
như người quá rượu -Say
Muốn ngồi bật dậy
lại ngã nhào
cứ như người đi biển
Xiển niểng
Cứ như tối tối một khoảng trời
Cố níu ,
chắng biết níu gì
không gian đâu là điễm tựa
Cứ thế
Giấc tỉnh mơ đời đâu có dễ
Muốn thăng bằng há có được sao
Đành thôi ,
Cái hôm cắng nọ đá cẳng kia nhào
Mới hay
Cuộc đời ngày bình thường đẹp biết mấy
Ừ ,có những ngày như vậy
Phải đi qua ...

LAO XAO CHÚT NẮNG CƠN MÊ HUYỄN ...

Lao xao nắng đuổi trên đường nhỏ
Hương nhãn vàng hanh mối tình đầu
Buổi nay ghé lại lòng say nhẹ
Nhớ thuở hồn nhiên nắm tay nhau

Cái thuở bên thềm bún thun dây
Thuở hay bẻ trái và trèo cây ,...
Thuở chưa tô son và làm điệu
Thẹn thùa má nhuộm nắng hây hây

Cái thuở chẻ trúc uốn làm diều
Thả lên trời xanh những buổi chiều
Gió lộng diều căng xa tin tít
Tiếng cười trẻ nít thuở chưa yêu

Rồi hết bên thềm bún cọng thun
Rồi hết trèo cây ,thả diều chung
Sợi chỉ trong tay buồn hiu hắt
Cánh diều băng gió hút muôn trùng ...

Rồi mấy mươi năm xa vợi xa
Kẻ nơi cố quốc dệt mộng hoa
Kẻ thân viễn xứ kiếp xa nhà
Tuổi thơ hoa nắng chợt tan ra ...

Buổi nay đáo lại mùa hương nhãn
Giở lại trang thơ viết vụng về
Nét chử đơn sơ màu mực tím
Bàng hoàng thời gian trắng huyễn mê .